Chương 70

Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

10.660 chữ

13-04-2023

Hắn bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng, hình bóng mơ hồ của người thanh niên trong trí nhớ của anh rất giống với Sở Huyền, nhưng nhìn phản ứng của Sở Huyền trước mặt, dường như không liên quan gì đến cậu.

"Tôi nói giỡn thôi." Ân Bạc kéo khẩu trang xuống, nhìn Sở Huyền khẽ cười một chút.

Sở Huyền toàn thân rùng mình, mím khóe môi, trò đùa này thật sự rất lạnh lùng, cậu cảm thấy người bên cạnh mình có thể có chút không bình thường.

......

Sở Huyền mở cửa, vừa định đi vào, liền nghe thấy người phía sau nói: "Lát nữa tới nhà tôi được không?"

"...... Tại sao tôi phải đến nhà anh?" Sở Huyền vẻ mặt kinh nghi.

Ân Bạc nghẹn lời, nhất thời không nghĩ ra tại sao hắn lại chủ động mời cậu, yên lặng nhập mật khẩu không nói một lời, quay vào nhà như chạy trốn.

Chờ sau khi hắn vào nhà, hắn luồn tay vào trong tóc, đôi mắt hơi tròn xoe kinh ngạc gần như tràn ra, thấp giọng lẩm bẩm: "Sao mình lại chủ động hỏi những lời này, đầu óc bị kẹp cửa sao?"

Bây giờ hắn hoàn toàn không nhớ nổi mình vì sao lại mê muội hỏi chuyện có con như vậy, vừa rồi còn chủ động mời người ta tới nhà làm khách, đây không phải phong cách của hắn a...

Chỉ có chiếc nhẫn khẽ meo meo nhấp nháy lập loè, dường như đang mỉm cười, bí mật thao túng tất cả những điều này.

Hắn một bên phun tào chính mình, một bên không kiểm soát được đã nhấc điện thoại lên và gửi một tin nhắn WeChat cho Sở Huyền.

- tôi có đồ tốt cho cậu ăn.

Đầu dây bên kia trả lời gần như trong vài giây: Cảm ơn, tôi không ăn.

Chiếc nhẫn lại lóe lên hai lần, Ân Bạc hít một hơi thật sâu, đầu óc trống rỗng, nhưng động tác lại phi thường nhanh nhẹn, gửi tới một câu vô nghĩa.

- Nhưng vì để làm món ăn ngon, tôi đã làm tay mình chảy máu rồi.

Ân Bạc nhìn hai bàn tay của mình như nhìn thấy ma, hắn nhìn kỹ lòng bàn tay và mu bàn tay, hắn phát hiện một chi tiết, màu sắc của chiếc nhẫn hình như đậm hơn?

Không đợi hắn có thể tiếp tục tự hỏi liệu mình có bị quỷ ám hay không, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Ân Bạc trong lòng trầm xuống, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, thật sự bị hắn lừa rồi.

Hắn đi tới mở cửa, nhìn thấy Sở Huyền mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu trắng sữa, bất đắc dĩ đứng ở cửa, đưa cho mình một miếng băng cá nhân, "Tự mình băng vào đi, sao mà không cẩn thận quá vậy."

Ân Bạc hìn băng cá nhân, bao bì rất mới lạ, vì vậy hắn đã nhận lấy, những lời cảm ơn đã đến bên môi hắn, nhưng hắn lại nói... "Cậu thật tốt với tôi."

Ân Bạc: "............" Hay là đem miếng băng này dán vào miệng cho rồi.

Sở Huyền: "...... Đây là lễ phép, đừng hiểu lầm." Muốn thay đổi chủ đề đáng xấu hổ này, "Mà này, không phải anh nói anh làm đồ ăn rất ngon để tôi nếm thử sao?"

Ân Bạc chỉ là giả bộ nói dối, dán miếng băng cá nhân lên ngón trỏ tay trái, ngẩng đầu lên, "Vào đi."

Sở Huyềnngồi trên ghế sô pha, chờ Ân Bạc món ăn theo lời hắn nói, đợi một lúc lâu mới được một miếng dưa hấu lớn chưa cắt, đầu to đuôi nhỏ.

Cậu  cầm lấy miếng dưa hấu, tự nói với mình rằng đây là thứ món ăn hắn nói, sau đó cậu nghĩ đến những gì Từ Nhất Đằng nói với cậu, rằng Ân Bạc vừa mới xuất viện, có vấn đề gì cũng cần hắn chăm sóc, như vậy không thành vấn đề, cậu cúi đầu ăn hết dưa hấu.

"Còn rất ngọt." Sở Huyền nói xong, lấy giấy ăn lau miệng, nhất thời cảm thấy miệng ngứa ngáy.

"Xong rồi......"

Ân Bạc cũng ăn một miếng dưa hấu, thấy Sở Huyền có gì đó không ổn, "Sao vậy?"

"Tôi bị dị ứng với dưa hấu, ăn xong miệng liền sưng lên." Cậu ở trong sách mười hai năm, thân thể nguyên chủ cũng không có bất kỳ kiêng kỵ gì, cho nên cậu đối dưa hấu cũng không có dị ứng, hơn nữa cậu ăn rất nhiều dưa hấu một cách hạnh phúc, nhưng cơ thể của cậu lại bị dị ứng với dưa hấu.

Ân Bạc ngước đôi mắt đen láy lên và bắt gặp ánh mắt của Sở Huyền "Có thuốc không?"

Đôi môi Sở Huyền vốn là xinh đẹp mềm mại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang sưng đỏ, hốc mắt có chút ươn ướt, cậu gật gật đầu, thanh âm mơ hồ nói: "Ừ, ở nhà của tôi có."

Ân Bạc lập tức đi lấy thuốc với Sở Huyền, không có ai ở nhà, Sở Niệm đi học thêm, mẹ anh đi làm, nên cậu là người duy nhất ở nhà. Cho nên Sở Huyền thường xuyên xem mấy bộ tì.nh cảm cẩu huyết cho đỡ buồn chán, lúc này trước khi đến nhà Ân Bác, cậu liền mở TV xem, lúc cậu trở về vẫn đang chiếu phim truyền hình.

Sở Huyền tìm thấy thuốc mỡ bôi ngoài miệng, Ân Bạc nghĩ rằng do hắn đã khiến người ta bị dị ứng, nên lấy thuốc mỡ từ tay cậu và bôi lên ngón trỏ bên phải của hắn.

"Tôi tự mình làm." Sở Huyền bởi vì tê dại môi đều sưng lên, nên cậu nói có chút khó nghe.

"Cậu làm sao tự mình làm, nếu như đem thuốc bôi nhét vào trong miệng thì sao?" Ân Bạc hồi đáp.

"Còn cái gương..." Cậu còn chưa nói xong đã bị hắn nhéo cằm, sau đó bôi lên môi cậu một loại thuốc mỡ mát lạnh có mùi thuốc, động tác nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, cẩn thận từng chút một, còn có chủ nhân thực hiện hành động này cũng rất nghiêm túc.

Lúc này, tiếng đối thoại của nhân vật phát ra từ TV rất hợp với tì.nh hình.

"Trời ơi, anh hôn đến sưng cả mồm người ta rồi!"

"Anh không muốn, nhưng môi của em mềm mại dễ chạm, nhìn là muốn hôn, không phải lỗi của anh đâu."

"Lần sau đừng làm như vậy với người ta nữa!" "Tại sao không? Lần sau anh sẽ hôn em đến hai chân bũn rũn."

Động tác trên tay Ân Bạcdần dần chậm lại, đôi môi mỏng mím lại liên tục không biết nên nói gì, vẻ mặt ít nhiều có chút ngượng ngùng cùng mất tự nhiên, nhất là khi tay hắn còn đặt ở trên môi Sở Huyền, ánh mắt cũng hướng phía trên.

Sở Huyền muốn khóc không ra nước mắt, dùng đầu ngón chân lúng túng moi ra từ 1 phòng khách thành 3 phòng ngủ*, đây là lần đầu tiên cậu hận bản thân mình như vậy, tại sao hôm nay lại muốn xem một bộ tì.nh cảm cẩu huyết như vậy, còn đem thanh âm mở đến lớn như vậy! Tạo nghiệt a!

*Ý là giống như câu ngại tới mức muốn đào hố á.

"Cậu tự bôi đi." Ân Bạc đặt lọ thuốc mỡ bên cạnh vào tay Sở Huyền, rời đi mà không quay đầu lại.

Sở Huyền ném thuốc mỡ sang một bên, thoa cũng thoa xong rồi còn thoa cái búa gì, anh ấy thực sự muốn rời khỏi hành tinh này, tại sao sau khi gặp người Ân Bạc này, cậu mỗi ngày không phải xấu hổ chính là đang xấu hổ......

Sở Huyền ngồi ở trên ghế sa lon, hoài nghi chính mình, gửi tin nhắn cho người bạn thích đọc truyện tranh của mình, "Gần đây tui thật xui xẻo."

Đầu dây bên kia trả lời: "Ông có muốn giúp một số cụ già và phụ nữ băng qua đường trên đường chính, nhường ghế trên xe buýt và làm thêm một số việc thiện để xua đi những điều xui xẻo gần đây không?"

Sở Huyền suy tư một lát, "Được không."

Hai tiếng sau, mẹ Sở đưa Sở Niệm về nhà, lúc này miệng Sở Huyền cũng tiêu sưng rất nhiều, nhưng đỏ hơn bình thường một chút.

Sở Niệm tò mò đi tới: "Anh, anh hôn người ta sao?"

Mẹ Sở xoa đầu cậu bé: "Con mới lớn được bao nhiêu rồi, lại còn nói nhảm nữa."

Sở Huyền cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt mất đi ánh sáng, ngay cả lời nói cũng vô hồn, "Dị ứng với dưa hấu."

"Nhưng anh à, đã lâu rồi anh không bị dị ứng mà."

"......"

-

Trở lại trong phòng, Ân Bạc cúi đầu suy tư, người hàng xóm hình như có thể giúp anh khôi phục trí nhớ, vừa vặn Từ Nhất Đằng gửi tin nhắn, hỏi hôm nay thế nào, có nhớ gì không.

Hắn gửi một tin nhắn thoại, "Có thể có một tiến bộ lớn."

Từ Nhất Đằng nhận được tin tức nhìn thẳng vào điện thoại, lập tức gọi điện thoại: "Tui lập tức tới, nếu đã biết cách khôi phục trí nhớ, chúng ta nhanh lên đi."

Không bao lâu, Từ Nhất Đằng đến nơi, ngồi đối diện với Ân Bạc, trên mặt không nói nên lời.

Ân Bạc nói: "Người hàng xóm đó dường như có thể giúp tôi khôi phục trí nhớ."

Từ Nhất Đằng mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là cười nói: "Làm sao có thể nhờ cậu ấy giúp cậu khôi phục?"

"Cùng cậu ta nắm tay." Ân Bạc tự tin nói, không giống như đang nói đùa.

Từ Nhất Đằng: "............" Anh dừng một chút, nhịn không được trả lời: "Thích người ta muốn yêu đương thì cứ nói ra đi, nắm tay chữa bệnh cái gì, nói ma cũng không tin."

Ân Bạc lạnh lùng liếc anh một cái, ánh mắt sắc bén, Từ Nhất Đằng khôn ngoan ngậm miệng lại, nói: "Bây giờ chúng ta nhờ cậu ấy giúp cậu trị bệnh đi."

Sở Huyền đã rời khỏi nhà, nghĩ rằng, nếu đúng như bạn của cậu nói, cậu sẽ giúp một vài người già qua đường làm việc thiện, có lẽ nó thực sự có thể xua tan vận xui gần đây.

Vừa đi đến công viên gần đó, điện thoại trong túi vang lên, mở ra thì là Từ Nhất Đằng.

"Anh em tốt ơi, cậu ở đâu, cậu có thể giúp tui được không?"

Sở Huyền dừng lại, "Tôi có thể giúp gì cho anh?"

"Tiểu Ân của tôi nói cậu có thể giúp hắn khôi phục trí nhớ, có thể hay không bỏ chút thời gian giúp hắn trị thương?"

"Cần chữa trị sao không đi bác sĩ, tôi không giúp được anh đâu, tôi còn đang vội làm việc thiện, tôi cúp máy..." Sở Huyền còn chưa nói xong, liền nghe được " Này, này, đừng cúp."

"Dù sao cũng là làm việc thiện, cũng không có gì xấu, chỉ cần ra tay giúp đỡ là tốt nhất, có thể thu được kết quả là tốt nhất." Từ Nhất Đằng tận tì.nh khuyên bảo, người đàn ông đứng bên cạnh anh lạnh mặt, một bộ dáng người khác thiếu hắn 800 vạn, còn bắt anh gọi điện thoại cho Sở Huyền, nhưng chính hắn lại không gọi, một người lạnh lùng và kiêu ngạo.

Sở Huyền im lặng một lúc, cậu không muốn giúp bởi vì gần đây cậu quá xấu hổ từ khi gặp Ân Bạc vì vậy cậu thực sự không muốn gặp hắn, nhưng người ta cũng nói với cậu như vậy rồi, tốt nhất là cậu có thể giúp thì giúp...

"Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?" Sở Huyền hỏi.

"Hồ công viên Giang Thanh."

-

Một hồ nước lớn trong công viên trong vắt. Họ ngồi trong một chiếc thuyền nhỏ, mặt hồ phẳng lặng như gương, chỉ có gợn sóng lăn tăn do thuyền tạo ra, ánh sáng ấm áp chiếu xuống mặt hồ gợn sóng, tạo nên từng lớp nước mịn màng, như được phủ một lớp mỏng màu xanh mộng mơ. 

Sở Huyền nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cảm của Ân Bạc, rồi nhìn Từ Nhất Đằng đang mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: "Làm thế nào để giúp anh ấy hồi phục?"

Từ Nhất Đằng ngượng ngùng không nói ra được câu "Muốn cùng cậu nắm tay", anh do dự hồi lâu không nói ra.

Sở Huyền nghi ngờ liếc hắn một cái, cậu còn chưa kịp nói chuyện, tay đã bị người khác nắm, nắm ở trong lòng bàn tay người khác.

Cậu sửng sốt, theo bản năng lui về phía sau, nhưng lại bị người đó giữ chặt, Sở Huyền ngước mắt lên, liền nhìn thấy Ân Bạc nhếch miệng, biểu tì.nh bất cần như thể cái gì cũng không quan tâm, nhưng lại là người đã chủ động nắm tay cậu.

"Anh làm gì vậy?" Sở Huyền sốt ruột, muốn rút tay lại không được, khiến cậu có chút bực bội.

Từ Nhất Đằng nhanh chóng xoa dịu cảm xúc, "Cậu ấy đang khôi phục trí nhớ, cậu đừng giận."

Sở Huyền: "......" Hồi phục trí nhớ kiểu gì mà lại đi nắm tay người khác chứ?

Vốn tưởng rằng nắm tay hắn là đủ, Sở Huyền áp chế khó chịu trong lòng, thành thật để hắn nắm một hồi, qua mấy giây, cậu cảm thấy nắm tay hắn có chút buông lỏng, muốn nắm lấy cơ hội để rút tay lại.

Ai biết được xú bàn tay đó lại trơ trẽn luồn qua kẽ hở giữa những ngón tay của cậu...

Những ngón tay đan vào nhau.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!